Câu chuyện ốc sên

Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ: "Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được!"

"Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh" - Ốc sên mẹ nói. 
"Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?" 
"Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy". 
"Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hoá được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?" 
"Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy". 
Ốc sên con bật khóc, nói: "Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng chẳng che chở chúng ta". 
"Vì vậy mà chúng có cái bình!" - Ốc sên mẹ an ủi con - "Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính bản thân chúng ta". 
Tôi là một người đi rất chậm, nhưng không bao giờ đi lùi.(A.Braham Lincoln)

Cảm ơn bạn đã đọc hết bài viết!

Nha thân tặng bộ source code blog này cho những ai quan tâm.

Theo Thunglunghoahong

Bài khác

Bài viết mới

Có thể bạn thích

Đời người muốn qua giông bão phải biết học cách tĩnh lặng

Vạn vật trên thế gian, một nửa đều không đáng phải tranh chấp, một nửa thì không cần phải tranh chấp. Chúng ta chỉ cần không ngừng nỗ lực chiến thắng bản thân mình, để tâm hồn được thăng hoa, những thứ khác đều không gì quan trọng.

Người chiến thắng

Tôi ngồi xuống nhìn bọn trẻ bắt đầu trận đấu. Chúng chỉ khoảng 5-6 tuổi nhưng rất hào hứng và chuẩn bị kỹ lưỡng không kém gì người lớn. Hai đội bóng với đồng phục thi đấu và huấn luyện viên hẳn hoi. Tôi không quen đứa nào trong bọn trẻ nên ủng hộ cả hai bên như nhau. Không biết bố mẹ lũ trẻ và huấn luyện viên có nghĩ như tôi không nhỉ?